Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Cánh Diều Tuổi Thơ



Tản mạn một chút các bạn nhe!
 
"Một ngày nọ, người cha ở nông thôn đưa đứa con trai đầu lòng của mình đến nhà một người bạn ở thành phố chơi, trong khi hai người cha ngồi hàn huyên tâm sự thì đứa con trai chủ nhà đưa người bạn lên sân thượng thật cao để thả diều. Sau đó, khi người cha chở đứa con trai yêu quí của mình trở về nhà, đứa con lúc nào cũng tỏ ra buồn bã và đăm chiêu suy nghĩ.
            Cha hỏi:
            Sao con buồn vậy?
            Thưa cha, con không thể nào thả diều bay cao như bạn ở thành phố được. Diều của bạn vượt gió bay lên rất cao như là đụng đến tận mây xanh ấy!
            Người cha hiểu được cảm giác của con mình và ôn tồn bảo:
            Con à, sao con lại buồn! Bạn con đứng tận trên sân thượng cao chót vót để thả diều. Tại sao con không tự hào vì con đứng ở dưới mặt đất mà con vẫn thả được diều bay lên đấy, và khi thả diều con còn được ngắm cánh đồng lúa vàng mênh mông thật đẹp với những cánh cò bay lượn nữa.
            Người con trai vui hẳn lên và nó nghiệm ra rằng, tại sao mình lại so sánh với người khác nhỉ, vì hai người đứng ở hai vị trí khác nhau cơ mà!
            Cha nói: Con hãy đến và chơi với người kia như hai người bạn thật thân thiết, hãy đến với nhau bằng cả tấm lòng và các con sẽ chia sẻ với nhau thật nhiều niềm vui từ cuộc sống này con nhé, đừng bao giờ nên so sánh hơn thua nhau vì tất cả sự so sánh đều là khập khiểng cả".
 Các bạn ơi, cố gắng đến để cùng ngồi lại với nhau lần cuối trong năm nhé!

 Võ Quốc Khánh
(Bài này không biết tựa đề, nên Danh đặt tựa để đại là Cánh Diều Tuổi Thơ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét