Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Họp mặt với Thi trước khi về nước - 28/12/2012

hehe có dịp ăn nhậu thì cứ ăn nhậu hen bà con, mình up lên để lưu lại kỷ niệm với các bạn và những ngày Thi còn ở Việt Nam




Sorry Thi tấm này nha, 2 cha con qua Việt Nam "bụi đời" ghê chưa, ảnh chụp bữa hôm sau thứ bảy 29/12/2012 có Thi, Duy và mình (hehe nhà mình và Thi gần ks Phương Hoàng Thi ở), cu nhóc cũng đẹp zai ấy chứ :),hehe nói tiếng Việt sành điệu ha bà con.



Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Tất Niên - Noel 2012 A7 - 23/12/2012

Thật là khó viết ra Blog, không biết hôm nay chữ nghĩa của Danh nó chạy đi đâu rồi, nhưng dù sao cũng ráng làm tròn bổ phận đối với Lớp chúng mình. Lần họp mặt này có sự xuất hiện của Thi từ Mỹ về, Ngọc Cường và Kiều Trang, còn ai tham dự các bạn đã xem qua hình ảnh Danh đưa lên Google Plus rồi. Dĩ nhiên sự có mặt của Thây Diệm làm tăng tình cảm và không khí của ngày họp mặt.

Hình ảnh đã ghi lại thay lời mốn nói nha các bạn, Danh cứ mong ước được chụp các tấm hình đẹp cho các bạn để xứng đáng với tầm vóc của Lớp A7 Thạnh Mỹ Tây ngày nào, lần này cũng tàm tạm, tay nghề chắc còn phải trau chuốt nâng cấp thêm nữa :). Các bạn cứ mạnh dạn phê bình góp ý hen (bây giờ dân mạng gọi là "chém") :)

Đầu tiên Danh phải show hình Thầy trước chứ hen, Thầy đăm chiêu suy nghỉ ...


Chắc Thầy đang đúc kết một ý tưởng nào rồi


Còn đây là nụ cười của Thầy



Tấm hình dưới đây mình rất thích, không biết ý kiến các bạn thế nào nha



Khi tấm ảnh chuyển qua đơn sắc màu nâu nhạt, tấm ảnh thật ấn tượng, vẽ trìu mến của Dung, yêu kiều nhỏng nhẻo của Vân A, lí lắc đừa cợt của Bá Cường và nét ung dung điềm đạm của Thi, nó làm nên khoảnh khắc rất tự nhiên, gần gũi và tình cảm, giống như một đoạn phim thoáng qua trong quá khứ.

Vài mẫu truyện nhỏ từ Mai Tiên Nhân dịp Tất Niên - Noel Lớp A7 2012 DL




Câu truyện 1
 Như thường lệ,mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng-một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...
 Đã 7 giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn Giáng sinh.
 Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần, "Đây là xe của cô ạ?". Tôi khẽ gật đầu, "Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho." Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. "Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?" "Ôi! Cháu ước gì...". Cậu bé vẫn ngập ngừng.
 Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. "Cháu ước...", cậu bé tiếp tục "...cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy". Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, "Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?". Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: "Cháu thích lắm ạ!"
 Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng, "Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?". Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm..."Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ..."
 Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.
 "Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!".
 Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.
 Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi zẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm Giáng sinh bắt đầu rơi.
 Và cũng trong đêm Giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của chúa Giê-su: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc."

   
 Câu truyện 2
 Chỉ còn 4 ngày nữa là đến Giáng Sinh. Không khí của ngày lễ chưa làm tôi nôn nao, cho dù bãi đậu xe của cửa hàng giảm giá trong khu nhà chúng tôi đã chật ních đầy xe. Bên trong cửa hàng lại còn tệ hơn. Các lối đi đầy ứ những xe đẩy hàng và người mua sắm vào giờ chót.
 Tại sao tôi lại đến đây hôm nay? Tôi tự hỏi. Đôi chân tôi rã rời, đầu tôi đau buốt. Tôi đã có 1 danh sách một số người quả quyết rằng họ không cần quà cáp, nhưng tôi biết họ sẽ rất buồn nếu như tôi chẳng tặng quà gì cho họ!


Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Cánh Diều Tuổi Thơ



Tản mạn một chút các bạn nhe!
 
"Một ngày nọ, người cha ở nông thôn đưa đứa con trai đầu lòng của mình đến nhà một người bạn ở thành phố chơi, trong khi hai người cha ngồi hàn huyên tâm sự thì đứa con trai chủ nhà đưa người bạn lên sân thượng thật cao để thả diều. Sau đó, khi người cha chở đứa con trai yêu quí của mình trở về nhà, đứa con lúc nào cũng tỏ ra buồn bã và đăm chiêu suy nghĩ.
            Cha hỏi:
            Sao con buồn vậy?
            Thưa cha, con không thể nào thả diều bay cao như bạn ở thành phố được. Diều của bạn vượt gió bay lên rất cao như là đụng đến tận mây xanh ấy!
            Người cha hiểu được cảm giác của con mình và ôn tồn bảo:
            Con à, sao con lại buồn! Bạn con đứng tận trên sân thượng cao chót vót để thả diều. Tại sao con không tự hào vì con đứng ở dưới mặt đất mà con vẫn thả được diều bay lên đấy, và khi thả diều con còn được ngắm cánh đồng lúa vàng mênh mông thật đẹp với những cánh cò bay lượn nữa.
            Người con trai vui hẳn lên và nó nghiệm ra rằng, tại sao mình lại so sánh với người khác nhỉ, vì hai người đứng ở hai vị trí khác nhau cơ mà!
            Cha nói: Con hãy đến và chơi với người kia như hai người bạn thật thân thiết, hãy đến với nhau bằng cả tấm lòng và các con sẽ chia sẻ với nhau thật nhiều niềm vui từ cuộc sống này con nhé, đừng bao giờ nên so sánh hơn thua nhau vì tất cả sự so sánh đều là khập khiểng cả".
 Các bạn ơi, cố gắng đến để cùng ngồi lại với nhau lần cuối trong năm nhé!

 Võ Quốc Khánh
(Bài này không biết tựa đề, nên Danh đặt tựa để đại là Cánh Diều Tuổi Thơ)

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Thi và các bạn ở Sài Gòn 11/12/2012

Mình và các bạn rất vui khi gặp Thi ở Thị Nghè - Sài Gòn. Sau 6 năm trông Thi vẫn như xưa, vẫn rất trẻ phong độ, bác gái, vợ và con của Thi trông cũng khỏe mạnh, hehe cu tí này nói tiếng Việt giỏi như trẻ ở VN.

Vài hình ảnh hội ngộ với các bạn, do máy ảnh củ chuối, mà người chụp cũng cùi bắp qúa, nên hình ảnh phải cho qua hậu kỳ một chút mới dám post lên, hy vọng những lần sau sẽ có ảnh đẹp hơn :)


Thiệt là ngại qua khi cái bụng to trong hình :)


Thi trông rất trẻ, đẹp zai, phong độ :)




Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

Câu chuyện hai bát mì do Ngọc Mai chia sẻ



(Câu chuyện này được chia sẻ khá rộng rãi trên mạng, nhưng dò mãi không biết ai là tác giả)
 Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách lạ, có thể đoán là một người cha và một người con. Người cha bị mù, người con trai đi bên cạnh ân cần dìu cha. Cậu con trai trạc mười tám, mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là một học sinh.

Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi. Cậu nói to: “Cho hai bát mì bò!”. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, khẽ bảo với tôi rằng chỉ làm một bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi thắc mắc, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, tôi đoán cậu không đủ tiền, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười thông cảm với cậu.

Một câu chuyện cảm động

(Bài viết Danh nhận từ email của Vân A, không rỏ link gốc hay tác giả)
----------------------------------------
Anh hẹn chị ra quán cà phê trước nhà ga chính của thành phố Bremen. Câu đầu tiên khi gặp anh, chị nói trong sự cáu gắt, ông lại bán xe rồi hay sao mà lại đi tàu lên đây.

Anh cúi đầu trả lời lý nhí trong sự hổ thẹn, ừ, bán rồi, vì cũng không có nhu cầu lắm. Chị sầm mặt xuống, ông lúc nào cũng vậy, suốt đời không thể ngóc đầu lên được, hẹn tôi ra đây có chuyện gì vậy?

Khó khăn lắm anh mới có thể nói với chị điều anh muốn nhờ cậy. Chị cũng khó khăn lắm mới có thể trả lời từ chối anh, nhưng mà gia đình tôi đang yên lành, nếu đưa con bé về e rằng sẽ chẳng còn được bình yên.

Anh năn nỉ, nhưng thật sự là anh rất bối rối, con bé đã đến tuổi dậy thì, anh là đàn ông, không thể gần gũi và dạy dỗ chu đáo cho nó được, anh chưa bao giờ cầu xin em điều gì, chỉ lần này thôi, chỉ nửa năm hay vài ba tháng cũng được, em là phụ nữ, em gần nó, em hướng dẫn và khuyên bảo nó trong một thời gian, để nó tập làm quen với cuộc sống của một thiếu nữ, sau đó anh lại đón nó về.

Chị thở dài, ông lúc nào cũng mang xui xẻo đến cho tôi, thôi được rồi, ông về đi, để tôi về bàn lại với chồng tôi đã, có gì tôi sẽ gọi điện thông báo cho ông sau. Anh nhìn chị với ánh mắt đầy hàm ơn. Anh đứng dậy, đầu cúi xuống như có lỗi tiễn chị ra xe rồi thở dài, lùi lũi bước vào nhà ga đáp tàu trở lại Hamburg.

Hư Vô

Bài này mình được biết từ Vân A qua email ngày hôm nay 9/12/12, mình chia sẽ lại cùng các bạn, có thể link gốc của bài viết này ở đây: http://www.heavenaddress.com/Dr-Richard-Teo-Keng-Siang/424153/379719/content

(Chỉ là thông tin tới người cần đọc, nếu bạn nào thấy hay thì chia sẽ với người khác - Danh)



---------------------------------------------



Tưởng Niệm Bác sĩ Richard Teo (1972-2012)



Dưới đây là bản ghi lại cuộc nói chuyện của Bác sĩ Richard Teo, một triệu phú 40 tuổi và bác sĩ giải phẩu thẩm mỹ, bị ung thư phổi thời kỳ 4 đến chia sẻ với khóa nha D1 về kinh nghiệm sống của mình vào ngày 19/1/2012.  Anh vừa qua đời cách đây vài ngày vào 18/10/2012.



Chào tất cả các em .  Giọng tôi hơi bị khàn một chút, mong các em chịu khó nghẹ.  Tôi xin tự giới thiêu, tôi tên là Richard và là một bác sĩ.  Tôi sẽ chia sẻ vài suy nghĩ về cuộc sống của mình và rất hài lòng khi được các giáo sư mời đến đây.  Hy vọng sẽ giúp các em cách suy nghĩ khi bắt đầu theo ngành để trở thành nha sĩ giải phẫu cũng như suy nghĩ về những việc chung quanh.



Từ lúc trẻ, tôi là một sản phẩm đặc trưng của xã hội ngày nay, một sản phẩm khá thành công mà xã hội đòi hỏi.  Hồi nhỏ tôi lớn lên trong một gia đình có mức sống dưới mức trung bình .  Tôi được bảo ban bởi người chung quanh và môi trường rằng thành công thì hạnh phúc .  Thành công có nghĩa là giàu có .  Với suy nghĩ này, tôi trở nên cực kỳ ganh đua ngay từ nhỏ .